Bên trên thị trấn là
một dãy núi đất. Nghe kể, xưa gần thôi, cũng thâm u rậm rạp lắm. Lát, dổi, tre
nứa ngút ngàn. Hổ báo, hươu, nai, hoẵng, cầy, cáo, lợn rừng… đông đặc. Giờ… nó
cứ trơ như thằng đần, cười chả ra cười, khóc chả ra khóc, đen đen, xám xám.
Đều đặn, năm nào cũng
thế, sau tết là cháy. Những bụi cây chó đẻ, cây muối, cỏ gianh, cỏ linh tinh… (loại
chả ai thèm lấy) được cháy. Bầu trời ong ong, nổ tí tách như nướng bánh đa.
Đường thị trấn, tàn bay lững thững trên đầu người. Nhà nhà thấy đóng cửa, che
rèm; bữa cơm thấy xác rừng vẫn nổi phềnh trên bát canh cải.
Sao năm nào cũng cháy
nhỉ? Đứa nào ác thế, kiểm lâm không bắt à? Nàng hỏi và người ta cười, bắt gì
mấy cái bụi muỗi, không cháy thì buồn chết. Tiếng tí tách như pháo tép trong
đêm, rõ một quầng sáng, lay phay láy nháy những hạt lửa ô dù.
Năm nay vẫn chưa cháy
nhỉ? Người ta lại hỏi nhau và nàng tròn mắt. Hơn tháng rồi, nàng cũng thấy nhơ
nhớ, thiêu thiếu một cái gì.
Tí tách tí tách. Mưa, không
phải mưa. Nàng ngồi dậy, xem có phải mình mơ ngủ không. Xóm chợ yên tĩnh, tí
tách rõ mồn một, rồi có mùi khét khét thơm thơm. Bắt đầu mùa cháy rồi, nàng mở
cửa, ra đứng giữa đường, ngửa cổ lên.
*
Quán phở. Nàng ngẩng
mặt, chậm rãi ăn và nhìn xung quanh. Kia là cánh đánh bạc từ đêm ra; kia là mấy
tay ba toa đã hoàn thành cắt tiết, làm lông, phanh xẻ; còn đằng góc, ba thằng choai
choai lêu vêu như hài cốt đang phê thuốc…
- Em này, em có nhận
khách đàn ông không?
- Nương ơi, hôm nay
cho anh bao nhé.
- Em ăn cái gì mà đẹp
thế. Nhìn thấy em là anh đéo muốn ngủ với vợ.
Khách quán, mình nàng
là đàn bà. Nàng như thiếu nữ Hà Nội, Sài Gòn về đây. Đã trắng trẻo, thanh thoát
lại váy đỏ, dép cao gót, sáng nào cũng ăn phở… Nàng treo trước mắt mọi người.
- Các anh, các chú về
sau nhé.
Nàng chào kết thúc.
Nàng không muốn đáp lời trong lúc ăn; hơn nữa nếu tiếng nàng ra, thế nào cũng a
lô xô, tán thô, thậm chí vuốt eo, vỗ mông, hố hố...
- Người đẹp lại nhà ạ.
Tí anh xuống làm cho cái đầu nhím gió nhé.
Một đứa đang ngồi,
đứng dậy, nhe nhửn chắn lối.
- Thằng kia, về chỗ,
bố láo bố toét…
Nàng về quán thì thấy
Hoàng đứng trước cửa.
- Quên chìa khóa
phòng, không lấy được giáo án. Đang cho học sinh tự trông nhau… Mở cửa nhanh
lên.
- Đây, cái kia chắc
không dính vào người cũng quên.
Nàng lắc lắc chùm chìa
khóa, trêu trêu.
Không phải lúc đùa. Hoàng
giật lấy và chạy. Nàng nhìn theo, đến lúc Hoàng khuất hẳn sau cổng trường.
Đêm qua, Hoàng để
chuông báo thức 5h 30 sáng. Chuông kêu, nàng gọi, đập vai Hoàng, Hoàng vẫn ậm ự
không mở mắt. Mãi 7h kém, Hoàng mới kêu ối giời ôi muộn rồi và phóng ra như một
tên trộm bị đuổi bắt. Không kịp rửa mặt thì chắc chắn, có khi khóa quần vẫn
thông thống…
Tại nàng, đi lấy hàng trên
cửa khẩu về, có mua một cái đĩa. Phần thương mấy đứa con gái mồ hôi nhễ nhại
nài nỉ, phần nghe chúng quảng cáo mùi mẫn, nàng tặc lưỡi, ừ thì cho một cái.
Về quán, nàng vào là khóa
trong ngay, bật đầu quay xem luôn. Gái đẹp trai đẹp làm tình trong tiếng nhạc
du dương. Kinh khủng khiếp, sao lại như thế bao giờ, nàng tắt đi, một lúc sau
chẳng hiểu sao lại bật. Được hơn nửa đĩa thì nàng sực nhớ, phải để dành cùng chàng.
Và, kết cục hú vía… như
trên… Đợi tối nay, chàng xuống nàng mới hỏi - có em nào thưa thầy… thầy bị ấy
không? Nàng cười, nghiêng nghiêng vào gương soi.
*
Nàng về thị trấn cùng
đứa con gái hai tuổi, thuê quán, mở hiệu làm tóc, trang điểm. Tại sao em lại ở
đây? Có lần Hoàng hỏi vậy. Vì em nhìn thấy anh, không thể đi đâu được nữa. Anh
là cục nam châm của em, nàng nguẩy mông một cái. Cứ làm như mười tám ý… chẳng
mấy chốc là băm đấy cô em ạ. Hoàng biết
mình lỡ lời nên ôm luôn và đặt môi lên môi nàng. Không như mọi khi, lần này
nàng mở mắt. Hai người đang đan vào nhau, nàng không thấy hứng. Liệu mình đang
làm kỷ niệm, liệu một ngày Hoàng thông báo anh phải cưới vợ… Có thể, có thể lắm,
nàng thấy lành lạnh.
Nàng hít một hơi dài, ngực
phập phồng.
Mở đầu một này của
nàng là đánh răng rửa mặt, lên quán ăn sáng. Rồi về; đặt mấy lọ dầu, lọ keo,
kẹp tóc, hộp phấn son… xuống nền xi măng; lấy cái chổi lông gà phất phất bụi
bàn, lấy cái khăn lau lau từng vật dụng; xong xuôi lại nhấc chúng về vị trí cũ,
lùi ra, ngắm nghía, chỉnh lại. Khi cả nàng và chúng ánh lên trong gương thì
nàng ngồi đọc báo, chờ khách.
Nàng mê hai tờ - Tiền
phong và Gia đình & Hạnh phúc lứa đôi. Nàng biết nó từ ngày học phổ thông ở
quê. Dì nàng làm báo, mỗi năm dịp giỗ bà ngoại, dì về một lần; lần nào cũng có
quà là một hộp sách báo. Chỉ có bố và nàng thích. Bố toàn “câu chuyện quốc tế”,
ông to bà lớn, thế nọ thế kia. Còn nàng, chỉ
những người trẻ, những chân trời.
Nàng trượt đại học,
thi nữa chắc chắn vẫn trượt. Đọc cho lắm vào, bây giờ lên giời mà đỗ, thôi từ
nay yên tâm ngắm đít con trâu. Lần đầu tiên nàng thấy bố nói thô.
Vậy là nàng đi, đến nơi
rất đẹp, mơ mơ hồ hồ, nghe nói, đọc thấy. Nàng thành dân Pá U đã hai năm nay.
- … Chị ơi, chị làm
cho em với.
Nàng giật mình, cô gái
đã ngồi ghế trang điểm bên trong từ lúc nào.
- Chị làm kiểu cô dâu
cho em nhé.
- Sao… Nàng suýt kêu
lên vì ngạc nhiên, may dừng luôn, nhưng lại nói một câu rất thừa… em cưới chồng
à.
Khuôn mặt non choẹt, má
sạm nắng gồ lên, mái tóc mỏng dính vàng hoe. Khách này hơi khó đây! Trong lúc
nghĩ mẫu nào phù hợp, nàng bảo, em đứng ra đây cho chị ngắm… Cổ gân xanh xanh,
đôi vú căng căng, cái bụng lùm lùm, ba bốn tháng rồi.
Cô gái bảo, em mười
tám tuổi, may quá vừa tốt nghiệp cấp III xong. Nhà em dưới đội 9, bố em chửi ác
lắm không cho yêu, bắt phải đi học trung cấp y; em cứ yêu, ở đây con gái chả
lấy chồng đẻ con thì làm gì chị nhỉ? Cô gái liến thoắng, nàng chỉ ừ ừ. Nàng nhìn thấy mình, mười tám tuổi mang một mầm
sống ra đi, sinh con một mình nơi tha hương. Cô bé đây, còn chồng, bố mẹ hai
bên, … Nghĩ thế, nàng lại ngùi ngùi.
- Em ra cái gương dài
kia… xem ưng ý chưa.
- Ôi, không phải em
rồi, em mà thế này á…
Nàng chột dạ, cô gái
cao bằng nàng, khuôn mặt trái xoan như nàng, chỉ hơi gầy má sạm, tóc mỏng… Nàng
đã cho tóc bồng lên nền cảnh, điểm nhấn là cái trán rất đáng yêu, đôi môi chín
đỏ. Trang điểm, nàng cho bay lên được những ưu điểm, mờ nhòa những khiếm khuyết.
Nơi núi rừng cùng kịt này, cái việc xa xỉ này, có thể mươi phút cắt cắt xì xì,
đánh đánh tô tô khách vẫn sướng… nhưng nàng không bao giờ cho phép mình cẩu
thả.
Cô gái vẫn đang ngắm
nghía, nghiêng đầu, phồng má, ngoái cổ…
- Chị ơi… hết bao
nhiêu tiền?
- Em ưng chưa, còn chỗ
nào lăn tăn, cứ nói.
- Thích lắm chị ạ. Em
cảm ơn chị.
Cô gái lần tay xuống
túi bổ, lấy ra hai tờ một trăm ngàn.
- Sao đưa chị nhiều
thế, một trăm thôi.
- Anh ấy đưa em năm
trăm, bảo làm đẹp cấm kẹt xỉ.
- Chồng em làm gì?
- … Ở nhà, linh tinh,
phỏm phẻm thôi chị ạ.
Cô gái đi ra, đến cái xe 67 có chàng trai ngồi
chống chân từ nãy. Thấy chàng nhảy xuống xe, giang hai tay ra... Một lúc hai
người quay lại.
- Chị ơi… chị có cho
thuê váy cô dâu không?
- Không. … các đám
cưới ở đây, cô dâu toàn quần đen áo trắng.
- Em muốn mặc váy cơ.
Như trong phim cơ…
- …. Chị không có.
- Hay là chị cho nó
mượn cái váy của chị. Chị mặc cái váy đỏ đẹp lắm, cả thị trấn này ai cũng mê.
Chàng trai nói thẳng.
Nàng đã không lí do,
không từ chối. Nàng biết đây là dịp để nhẹ đi những ánh mắt nhìn thẳng, nhìn
trộm, những lời bàn tán ngược xuôi về… người đẹp phố đất.
Cô gái cầm váy nàng
đưa, đang mặc trong ri-đô. Chàng trai hỏi nàng, một tháng chị làm được bao
nhiêu. Khoảng hai triệu gì đó, dân mình toàn nương bãi, rừng rú lấy đâu ra. Thế
mà em cứ tưởng… Sao chị không nhập quần áo may sẵn về bán; khách dân tộc bốn xã tụ về đây, trúng lắm,
cất một bán mười đấy. Cũng mấy người bảo chị thế, nhưng chị chỉ thích nghề này.
Cô gái ra, không kìm
được, chàng trai ôm luôn. Rồi cả hai cười trừ khi thấy chị đứng im.
- Nó giống chị quá. Em
chỉ mong sau này, đẻ hai đứa con xong nó vẫn đẹp như chị.
Đôi trai gái về, đám cưới đang đợi họ. Nàng
vui vui, thấy mình đi theo hạnh phúc.
Người ta sẽ trầm trồ, sẽ hỏi về mái tóc, về cái váy... Nàng sẽ “cùng” cô dâu, nhận
hoa, lời dặn dò, lời chúc… Nàng có con mà không được đám cưới. Ôi, đám cưới
trong mơ.
*
Nàng đã gặp Hoàng vào
một đêm tháng chạp. Gió rít, mưa rét ngoài cánh cửa sổ. Nàng ôm con trong cái
chăn bông năm cân. Hai mẹ con ủ nhau, mãi khuya mới ấm. Nàng đang vào giấc thì
có tiếng đập cửa.
- Chị Nương ơi… nhờ
tí… tôi nhờ chị tí.
- Ai? Đêm hôm gọi gì!
Nàng cảnh giác, thị
trấn con con này cũng lắm thanh niên phát vãng. Gái không chồng, dù đã chị đã
cô, vẫn là mục tiêu tròng ghẹo.
- Chị ơi, chị dậy đi,
tôi có việc khẩn chỉ nhờ chị được thôi. Chị dậy đi.
Nàng không thể mềm
lòng trước giọng nói van vỉ. Không phải là người xấu, nàng linh cảm như vậy.
Nàng dậy bật điện, mở
cửa. Một người đàn ông mắt sâu hoắm, râu dựng đứng bước vào.
- Tôi cần trang điểm
gấp… sáng mai phải đưa đi thật sớm.
Nàng há mồm, tròn mắt.
Đàn ông trang điểm, mắt kia, râu kia… chắc là ông ta bị thần kinh.
- Chị ơi, thằng con
tôi nó vừa tắt thở. Chị thương tôi… chị theo tôi.
Người đàn ông nói, đôi
mắt bắt đèn đang xoáy, đang quay tròn nàng. Nàng như bị thôi miên, như một cái
máy, nhặt nhanh hộp son phấn và đi theo ông ta.
Đường đêm hút hút gió.
Hai người cao thấp, nhấp nhô trên sỏi đá. Có tiếng cú rúc, chim lợn kêu, gần
gần xa xa.
- Đây rồi, đón được
chị Nương rồi.
Người đàn ông bước
vào, nói. Đám người quây quanh cái giường một tản ra.
- Nó tắt thở được hơn
một tiếng rồi. Bây giờ chị cắt tóc, đánh phấn, son môi… tóm lại là làm cho thật
đẹp.
Làm đẹp cho xác chết!
Nàng rùng mình, co người lại, gai ốc nổi lên. Nàng đứng im, nghe chân tay run
tằn tằn.
- Chị giúp đi. Bao
nhiêu tiền tôi cũng trả.
- …
- Chị ơi, hôm qua nó
vẫn nói với tôi, con chỉ ước được một lần được chị Nương cắt tóc cho.
Nàng nhận chén rượu từ
tay bà mẹ, nhắm mắt uống một hơi, chân tay đã thăng bằng.
Cậu đang nằm gầy quắt,
tầm 21, 22 tuổi, hai mắt vẫn mở, môi mới hơi tai tái. Nàng lóng ngóng, luồn
lược vào tóc, cái kéo ướm ướm mấy lần, rồi cũng lách cách, lách cách. Ông bố ngồi
bên, tay quàng cổ con nâng lên. Cái đầu ật ưỡng như đứa trẻ bị bế vác sớm. Im
lặng, rét buốt đông cứng, chỉ còn tiếng xụt xịt, hức hức kìm nén. Tuyệt đối
không ai được khóc… Tôi đã dặn rồi. Ông bố giọng cố cứng rắn nhưng không giấu
được đôi mắt ầng ậc nước.
Đã xong phần mái, hai
thái dương, giờ chỉ còn đằng sau gáy. Ông bố xoay chiều tay, dịch dịch, lần lần…
Bảy ngọn nến trên chiếu khẽ rung rung như muốn tắt. Quả nhiên, gió ngoài vườn
ào vào. Ra đóng cửa mau, vẫn toang hoang từ nãy kìa. Không kịp rồi, đen kịt tất
cả, người chết người sống cùng trong màn đen.
Có một dáng lom khom, đang bật lửa châm nến,
kéo chỉnh lại chiếu. Rồi tiếng nói:
- Bác để cháu.
- Đừng thầy, việc này
phải tôi.
- Cháu không sợ đâu,
cháu làm được.
Lần này, nàng làm
nhanh hơn, đến đâu gọn gẽ đến đấy. Chỉ mươi phút đã xong phần tóc.
Lúc trang điểm thì
nàng mới thấy tay mình nhẫy mồ hôi. Ba lượt phấn mà khuôn mặt vẫn dính dính,
xám xám.
- Để anh giúp em.
Nàng ngần ngừ rồi cũng
đưa hộp phấn. Anh này làm được, những ngón tay xoa xoa, đậm nhạt sáng tối đâu
ra đấy, một lúc gương mặt xác chết đã sáng lên. Anh vẫy tay, chỉ vào thỏi son,
nàng thành người giúp việc từ lúc nào. Nàng lặng nhìn anh, khó hiểu.
Khi đôi môi thi hài như
ngậm cười thì ông bố nấc lên - Ới con ơi, con đi nhé… Bố đã làm đúng lời con.
Chị Nương đã cắt tóc trang điểm cho con, cả thầy Hoàng cũng không quên con. Bà
mẹ, các chị như được hiệu lệnh cho phép đồng loạt… ới con ơi… ới em ơi… Nước
mắt quây quanh, nước mắt tiễn biệt làm đôi mắt chàng trai từ từ khép lại.
- Thôi, khóc thế thôi.
Bây giờ tất cả nghe tôi, cố nén nhịn để công việc cho em được tốt đẹp. Kế hoạch
thế này, 3h sáng liệm, 5h đưa ra nghĩa trang bãi Đá… Cứ thế tiến hành, không
được ai ý kiến gì. Ông bố giọng rất cứng.
Liệm xong thì nàng nói
còn cháu bé đang ngủ một mình, cháu xin phép về. Ông bố vột vạt, chết chết… tôi
đội ơn chị cả đời, để em nó đưa chị về. Ông bố nháy sang một chị đang nghiêng
ngả, cào tay lên áo quan.
- Bác để cháu, ai lại
để chị bỏ em lúc này.
- Vâng, thế thì tốt
quá, thầy Hoàng giúp tôi.
Lúc này Nương mới biết
tên người cùng trang điểm lúc nãy.
Hai người ra đường hun
hút gió. Lạnh cắt da cắt thịt khiến họ gần nhau.
- Anh là gì với gia
đình này?
- Cái thằng chết, nó
là học trò anh. Nó không dính nghiện, mắc ết thì năm nay chắc chắn cũng đại học
năm thứ ba rồi. Anh chưa gặp trò nào thông minh như nó…
Ết. Nàng khẽ rùng
mình. Như vậy là mình vừa trang điểm cho xác chết ết. Có cái gì dâng lên trong
ngực, nghèn nghẹn khó thở.
Sao anh… nàng định nói
sao anh liều thế thì thấy anh thở dài, thằng này văn toán đều nể, nó còn làm
thơ về em đấy… Nàng định bảo anh đọc đi nhưng nghĩ vô duyên nên im lặng.
Về quán nàng vào xem
ngay con gái, nó vẫn ngủ ngon.
Hai người ngồi không
nói gì, mãi nàng mới hỏi.
- Sao em ở đây mấy năm
nay mà không biết anh nhỉ?
- Anh có hay xuống khu
chợ đâu. Mới lại xấu trai thì phải giấu mặt. … Đâu như em cả thị trấn biết.
- Em thấy lạ nhà ấy
quá, chết mà mời thợ trang điểm.
- Anh không thấy lạ tí
nào. Thằng Hiếu này nó khác người lắm, nó ở bên trên cánh rừng, bên kia dãy
núi… Anh dạy nó, chơi với nó, anh hiểu.
- Lần đầu tiên em làm
đẹp thế này đấy. Giờ em hết run rồi nhưng em chỉ sợ dân thị trấn biết thì chết…
Ai dám cho bàn tay ma động vào đầu mình…
… Có anh, anh nhận
hết. Cả thị trấn này biết anh chơi thân với thằng Hiếu mà.
Anh còn nói nhiều, kể
về những đứa nghiện, bọn buôn bán ma túy, những phụ huynh vượt biên như đi chợ…
Nàng nghe vỡ dần ra. Bấy nay nàng chỉ quanh quẩn gương lược, cái kéo thỏi son. Những
cô gái đã được nàng làm đẹp chả thấm vào đâu, còn bao nhiêu người trong xóm
cùng bản vắng vẫn đang mòn mỏi, xơ xác?
- Sắp 5h rồi, anh đi
đưa thằng Hiếu đây.
- Em cùng đi. Con bé
vẫn ngủ mà.
Nàng thấy mình liều,
bỏ con nhỡ nó làm sao. Nhưng nàng không làm sao khác được.
*
Hôm nay nàng lại lên
quán phỏ. Người trong quán đang tụ lại một bàn. Tay
đeo kính đen hôm trước đang vung tay, nói to.
- Ừ đúng, nó chết vì
ết đấy. Ết là một bệnh chứ là ma quỉ gì mà phải xanh mắt thế.
- Bọn em biết nhưng
vẫn sợ lắm.
- Sợ thật hay là chết
thì hết tình hết nghĩa với nhau?
- Đâu có, bọn em không
thế…
- Đêm qua đi chôn
thằng Hiếu thấy mặt đứa nào. Ngoài gia đình, những người quen biết không nói,
chỉ có tao, thầy Hoàng và chị Nương. Một đám ma tao chưa bao giờ khóc mà phải
khóc. Chúng mày biết không…
Im lặng. Không ai nói
lại gì.
Kính đen bĩu môi,
tiếp:
- Hôm nay tao gọi
chúng mày lên đây, cho chúng mày ăn, căng bụng thì mắt mới mở được ra.
- Tao phục thầy Hoàng,
chị Nương. Tao khinh chúng mày…
Nàng nghe loáng thoáng
thấy đám tang, tên mình, định quay ra thì kính đen trông thấy, reo lên - chị
Nương, chị Nương…
Hôm nay, nàng vẫn mặc
váy, cái váy màu đen càng nổi bật nước da trắng nhất thị trấn. Hôm nay, nàng
không phải nghe những lời nói sau lưng. Cả quán đang nhìn nàng chiêm ngưỡng.
*
Nàng về quán thì thấy
một chị, tầm 45 - 50 đứng cửa.
- Em có phải là Nương
không? …. Mọi khi em mặc cái váy đỏ, hôm nay em lại mặc váy đen, chị cứ ngờ
ngợ… chị chỉ biết em loáng thoáng.
- Vâng. Chị có việc
gì?
- Em làm đầu cho chị,
trang điểm thật đẹp vào.
- Vâng ạ, chị vào ngồi
ghế đi.
Nàng ngạc nhiên, người
này quen quen, hình như đã gặp ở đâu…
Nàng nghĩ một lúc thì
nhớ rồi… nhớ rồi...
Có lần, nàng theo
Hoàng vào bản đi qua gốc muỗm, đám hàng xáo đang ngồi nón ngồi cỏ thì thấy một giọng chợt to
lên - ối giời, cái loại mắt xanh mỏ đỏ, váy véo xòe xoẹt, ngày giả vờ làm đầu,
đêm ngửa l ra moi tiền giai…
Nàng khựng lại, sắp
ngã, cái mặt kia vẫn đương cong cớn. Hoàng kéo tay nàng lên, lôi đi, Hoàng cũng
nghe thấy rõ.
- Tại cái lão chồng
nhà chị đấy, mấy ngày nay cứ ép chị đi. Lão ấy bảo, cái con vợ già này phải vào
tay cô Nương mới cải tạo được cái đầu… ăn uống, nói năng chả ra người chả ra
ngợm. Em thấy chị giống ngợm tí nào không… Hí.. hí… hí…
- Chị cũng được đấy.
Chị yên tâm, em sẽ cố gắng.
- Ừ, cô làm thì chị
yên tâm lắm. Đến người chết cô còn làm được nữa là…
- …
- Này chị bảo thật
này. Chú Hoàng được lắm đấy, sao không cưới đi cứ vụng trộm mãi làm gì. Người
ta nói um ngoài chợ kia kìa… chị bênh mãi mà không được.
- …
Chuyện trong đêm của nàng
đã loang ra, từ mồm “đài phát thanh thị trấn”. Chiếc váy đỏ nàng đã tặng cô gái
cưới chồng rồi. Nàng còn bốn cái - màu đen, màu tím, màu vàng, màu xanh. Bao
giờ sẽ là chiếc váy trắng! Đêm qua Hoàng nghe bụng nàng và bảo, 19 tháng này chúng
mình sẽ làm đám cưới nhé, để con giục nhiều, bố xấu hổ lắm.
Tiếng kéo như hát trên
mái đầu xơ xớp.
Cái lược như múa trên bầu
trời đen trắng.
- Đẹp quá. Chị cảm ơn
em. Em đẹp thì động vào đâu cũng đẹp.
Nàng bừng tỉnh khi vị
khách già kéo nàng lại cùng soi gương.
D. A
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét