Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Con là con của bố


(Khi tập thơ ra đời)

Một tập thơ, từ nhà hộ sinh (nhà xuất bản, nhà in) về nhà. Bố nó gỡ tã lót (hộp giấy) ra. Bố cầm lên, thơm một cái rồi lật lật, hết chân tay tai mắt nó. Bố gật đầu, mãn nguyện lắm.
Nó mừng, vậy là mình đã chào mặt trời. Mấy năm qua, nó cứ nằm trong ổ D; ngày nào bố cũng mở máy, gọi tên ngân nga. Nó sướng không chịu nổi, khi giọng bố giống như chương trình tiếng thơ trên đài. Nó vui không thể tả khi bố vỗ đùi bố làm rung cả màn hình.
Nó ngày càng lớn lên, gọn gẽ, hàm súc. Bố vẫn ngày ngày cắt tỉa… câu này thừa, chỗ này thêm ba chấm, bài này phải delete. Nhìn mặt bố lúc ấy kinh lắm; vừa mới rạng rỡ, thoắt cái lại đằng đằng sát nhân, nghiến răng lệnh chuột. Biết là một đứa chết rồi, mà sao bố lại mở ổ rác, bưng mặt khóc. Bố đang khóc hờ… Con nào cũng là con, nhưng con ơi, con có giọng giống người ta, ngắt câu giống người ta, “như đúng rồi” kiểu người ta… Gió ngoài hàng cây chợt nổi lên ò í e não nề.
Rồi những đứa xấu xí, nhẹ cân lần lượt phải ra đi. Chỉ còn 40 bộ phận - Chân, tay, đùi, mình, mắt, tóc, giọng nói, tiếng cười, tiếng khóc, chửi nhau, bắt tay... Bố sắp xếp, ai đứng trước, ai đứng sau, ai một trang, ai hai trang… đâu ra đấy. Bố tài thật! Bọn mình kêu lên sau những chen lấn, tị nạnh. Giờ thì tất cả ai cũng có giá. Năm anh, ba chị hơi non một tí thì làm phông nhé. Chín cô nước mắt như a xít sẽ là mũi tiên phong. Mười chú hạt tiêu, lừa lừa lúc thằng mì chính nhảy múa thì xông ra. Người ta sẽ tức chảy máu đầu đấy, sẽ đứng trên diễn đàn chém gió chém từng đứa. Người ta sẽ ha hả đã quá, sẽ hoan hô - Đúng rồi, véo von nhạt tai lắm. Và, người ta sẽ chẳng thèm đọc sau cái nhận sách, sau cái chúc mừng. Thế cũng may, còn hơn là đọc kiểu bẻ từ, đập âm tiết ra làm chín.
Một năm, hai năm… bố quên mình đã từng làm thơ. Bọn thơ chúng con nằm im, vinh dự trong file word mãi thì tức. Định bụng, tối nay bố về thì tỉa cho mấy câu lẹm nứa.
Máy tính cả ngày không điện, đói nhệch nhạc màn hình. Có điếu thuốc lá dẫn bố vào phòng. Bố bật máy, mở đến file thơ; đứa nào đứa nấy mặt tươi, nhao nhao làm dáng, tự sướng, hấp dẫn. Nhưng, bố trượt thước đến end rồi mà không nói câu gì. Sốt ruột quá, “con đinh” lên tiếng:
- Chúng con già tháng lắm rồi bố ạ, bố đến nhà hộ sinh đi!
- Con xin các bố, con còn mót hơn các anh chị. Nhưng… các anh chị có dám thề với tôi là sinh ra có sống được không?
- Chúng con đảm bảo. Cái lần bố thử cho con đi chơi mấy thi đàn, các bác chả khen con nhà ai mà hay thế là gì. Bố quên rồi à.
- Không quên. Nhưng đấy là ào ào đãi đằng. Mới lại đi nhà hộ sinh cũng phải có viện phí chứ.
Ôi tiền, tiền, tiền… Bố gục mặt vào màn hình. Nghe tiếng nước mắt coong coong. Chúng con cũng khóc, những bài nội dung lạc quan cũng nức nở.

Chúng con biết nhà mình nghèo, từ đêm ấy nằm im, triệt tiêu lí luận. Chúng con mong bố yên cái đầu, làm ra tiền, một ngày đẹp trời sẽ sinh con.  
Bọn con là con nhà có giáo dục, chả đua đòi cái loại có tiền muốn làm gì cũng được. Con biết làng mình; ông A ngày nào cũng ra thơ; thơ viết, thơ nói, thơ tập; thơ vệ sinh môi trường, bán nồi cơm điện, câu cá…; ông B đứng giữa trời nắng, vung tay cho thơ bay lên giời… Con nghe nhìn, có lúc sốt ruột quá, bảo bố đăng đàn đi, thời nay hay dở thật giả chẳng bằng cái mồm to. Bố đã thẳng cánh tát, mặt con bị vênh 90 độ. Bố rít lên, đứa nào còn giở giọng ấy nữa, cút khỏi thơ tao. Con là con của bố, biết tính bố nhưng trẻ người non dạ, nước mắt ân hận cũng chả làm bố nguôi đau. Bố lạ đến lập dị, đến đâu ai giới thiệu nhà thơ là bố sa sầm mặt. Bố cắn răng, mím môi, kìm nén ghê gớm để giữ lịch sự chung. Con biết, người ta, có người chả tâm tà gì nhưng quen mồm nhưng cũng có người xếch mé, giọng điệu giễu nhại coi thường. Bố làm thơ coi mình như anh thông cống rãnh. Những cống rãnh thời nay tả phế lù rác, kết quả của bao nhiêu thứ nhập nhà nhập nhằng, nhí nhăng nhí nhô .

 Bố ơi, con bảo cái này.
Con lay bố đang mơ màng. Bố vẫn nhắm mắt, nói mơ gì đấy.
Con hỏi bố, sao con nhà người ta sinh ra còn mùi bệnh viện đã đi khắp mọi nhà. Đứa thì chính tay bố mẹ nó viết: Kính tặng, thân tặng, dành tặng; đứa thì được chữ đỏ trên con dấu hẳn hoi. Chúng nó tung tăng, xúng xính váy áo hoa lá trong buổi giới thiệu sách, bao nhiêu lời có cánh tuôn bay… Thơ anh đằm thắm, trữ tình mang hồn quê hương xứ sở, thơ anh là tiếng tri âm của với mảnh đất sâu nặng ân tình. Những môi má được trích dẫn, những vỗ tay lựt cả da… rồi đi ăn cỗ, mỗi chén rượu cõng một câu nặng như đá; anh béo ì ạch, chị gầy thở bay cả tóc người khác. Hồi kết, chân nam đá chân chiêu, chân ngắn dẵm chân dài; tập thơ theo về  trong bão bùng như thế. Con thấy hết nhưng ứ thèm đi theo. Con sợ bố bắt được thì kiểu gì cũng ăn một trận lên bờ xuống ruộng. Giả xử bố có bắt quả tang con đua đòi, lẽo đẽo cắp tráp như thế, con chắc chắn bố chẳng làm ầm ĩ đâu, bố biết kìm nén, giữ thể diện cho hội chém gió. Về nhà, bố sẽ chỉ hỏi một câu - Con có muốn là con của bố nữa không? Con sợ nhất là bố từ con cũng như con chán bố. Hai bố con là bản sao của nhau, như linh hồn và thể xác, tách một thì một không chết cũng đơ đơ.
Bố ơi, bố cứ sống như thế đi, đếch thèm chấp đứa nào cả. Chấp chúng nó thì mình như con nhện giăng mùng, con kiến leo cành đa, cả ngày đeo cái đầu nổ bùm bùm, cái bụng tức anh ách… có khi đến lúc nào đó lại nhảy múa tuồng chèo như chơi. Con lắm lúc cũng muốn ăn sung mặc sướng như nhà này nhà nọ nhưng nghĩ đến cái sân khấu ngoài trời lại gai hết cả người. Bố biết sợ, luôn cúi đầu trước cái tài, cái đẹp. Còn bao nhiêu người sừng sững trong thiên hạ… họ có nói gì đâu. Còn bao nhiêu nhân tài nơi xóm cùng bản vắng… họ chăm cày cấy, dạy dỗ con cái.
Bố ơi, con cứ ở với bố thôi, chả phải PR gì sất; loạng quạng, có khi dính hóa chất lại chết nổi phềnh như con cá. Bố yên tâm, con ra rồi con khắc tự sống. Bố không nói gì à… Bố xoa đầu con đi. Con là cả con trai, con gái của bố, con nhớ lời bố, biết chọn bạn mà chơi, mặc những đứa - Chồng chưa hỏi đã đòi làm dâu/ chồng chưa đi câu đã đòi xách giỏ. Bố ơi, nghe tình hình chung thì thơ còn sinh đẻ vô kế hoạch lắm. Hôm ở nhà hộ sinh, trong lúc đợi bố đón, con thấy hơn chục đứa cũng oe oe. Con vạch cái hộp ra, hé mắt; thì bạt ngàn, lố nhố... Chẳng biết ruột gan lòng phèo chúng thế nào nhưng mặt mũi xanh đỏ tím vàng sáng cả bức tường mốc. Chúng ra sau con, nhưng chưa ráo mực đã èn èn ô tô đến đón. Con không khóc, chả tự ti rụt rè vì đấy là cuộc đời. Con nghe lời bố từ khi tim thai, đừng thấy thiên hạ ăn khoai cũng vác mai đi đào. Con thanh thản, tự tin lạ.
Bố ơi, tố hoạn nạn hành hồ hoạn nạn (bị hoạn nạn thì làm theo kiểu hoạn nạn), con là con của bố, con nghe lời bố. Mặc thây thiên hạ múa may quay cuồng.










1 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa