CÁT BỤI XANH RÌ
Ngày
rằm Kỷ Sửu vừa rồi
Mẹ
ngồi bóc lạc kể hồi gặp sư
Mẹ
cười sạch nét ưu tư
Như
nêm chân tự đánh đu biển người
Sư
từ Ấn Độ phương trời
Đem
về giọt nước mát ngời tâm can
Làng
nghèo mưa nắng chan chan
Cái
tâm mấy buổi chiều tà
Nhấp
nhô tiếng mõ đi ra giật lùi
Thuyền
con mất lái mất mui
Mái
chèo lẹm nước ai xui vào bờ
Thì
làng còn một ngôi chùa
Thì
lời mẹ dặn mới vừa hôm qua
Hôm
qua mẹ đi chợ xa
Trầu
không mẹ để ở nhà trông con
Mỏi
mòn ngóng nước gọi non
Con
chưa ngộ được mất còn là chi
Mẹ
đi Phật dạy không đi
Mẹ
đang cát bụi xanh rì vườn khuya.
LÀNG TRỜI
Trâu
buộc chẳng ghét trâu ăn
Chỉ
cười phô cái hàm răng buồn cười
Bạc
vàng trời đất nơi nơi
Xòe
tay cho trẻ con chơi tháng ngày
Chó
mèo vỗ cánh cùng bay
Cãi
nhau gì nữa miệng đầy mây thơm
Làm
gì miếng thiệt miếng hơn
Làm
gì... khi những tâm hồn hòa ca!
Hướng
nào cũng được hướng nhà
Ai
ai cũng có mẹ già để chăm
Chả
còn lịch, chả tháng năm
Trăng
tròn đâu cứ đêm rằm sáng soi
Không
còn góc bể chân trời
Người
trông là để trông nơi chính mình
Gió
mưa sấm chớp tử sinh
Còn
ai đau đáu bóng hình người thương
Làng
trời trong một tấm gương
Vào
đây điều rất bình thường sáng ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét