“Thanh bỏ ra ngoài xuôi dốc, rồi ngược dốc.
Mệt, thấy mệt thì đã đỉnh đồi. Gió thật
mát.
Thanh nằm, ngửa mặt lên trời, Giơ tay như
túm lấy trời.”
Lúc hồn nhiên, lúc thâm trầm, lúc tinh
tế, lúc trần trụi, Lên cao thấy trời thấp thật giống như cuốn nhật kí của những giáo
viên miền xuôi lên công tác vùng cao. Đó không chỉ là những bài giảng trong mùa
đi nương, không chỉ dừng lại ở những đêm vượt dốc vận động các em đến trường.
Đó còn là những khát khao, những suy nghĩ trong góc riêng tư của các thầy giáo,
cô giáo, bị cuộc sống xô bồ miền xuôi khỏa lấp đi chỉ trực bùng nổ khi trái tim
họ lơ lửng trên triền núi cao vời vợi. Du An để những nhân vật của mình bộc lộ
tâm hồn một cách thật nhất, thật đến vô tư, thậm chí là trần trụi. Cuộc sống
dưới gầm trời trong mắt nhà văn là một sự hòa hợp thú vị giữa những miền văn
hóa khác nhau, đan xen giữa những trái tim của các nhà giáo miền xuôi với đồng
bào nơi rẻo cao, nó thoắt ẩn thoắt hiện trong từng câu chữ rắn rỏi.
“Tôi ngồi trước tờ giấy trắng. Em ở đâu?
Nghĩ ra cái tít rồi, vẫn không dám đặt bút. Tôi thấy dòng chữ trên khoảng
không. Một chàng trai, không một trái tim khao khát yêu thương đang dò dẫm, con
đường mới mở, đất đỏ bết. Có tiếng chào ông đi đâu. Giọng nói trẻ trung cất lên
trong nắng mai: Tôi đi tìm hạnh phúc. Tiếng xích líp reo vang bình minh. Chòm
râu bay bay…”
Tên sách: Lên cao thấy trời thấp thật
Tác giả: Du An
Thể loại: Truyện ngắn
Khổ sách: 13. 20,5
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét